Tháng 9/2011 tôi cùng đoàn Cựu Chiến binh Sư Đoàn 9 “Cảng Sài Gòn” có dịp về thăm An Giang viếng khu di tích trong đó có ngôi nhà sàn thân yêu của Chủ tịch Tôn Đức Thắng. Ngôi nhà bình dị mộc mạc nhưng vững chắc, tượng trưng cho những căn nhà của đồng bằng Nam Bộ, thủy chung với quê hương Miền Nam Thành Đồng.
Xúc động trào dâng, thúc dục tôi viết bài thơ “Về An Giang” Nhân kỷ niệm 124 năm ngày sinh của Bác Tôn (20/8/1888 – 20/8/2012) tôi xin đăng bài thơ Kính dâng lên hương hồn của Bác Tôn thay cho lời tri ân tự tấm lòng mình.

(Ảnh: Năm 1975, chiếc máy bay do Liên Xô chế tạo chở Bác Tôn Đức Thắng về thăm miền Nam và quê hương)
Về An Giang!
Về An Giang thăm khu di tích
Lâng lâng trong lòng cùng niềm phấn khích
Tất cả trong đoàn trong đó có tôi
Chờ đợi đò, mưa trên bến Ô Môi
Phà đưa tụi mình cập bến Cù lao Ông Hổ
Sống đã quen mấy chục năm Thành phố
Nay được về miệt vườn sông nước Cửu Long
Cây trái xum xuê nước chảy đôi dòng
Chung tiếng gà nhưng đôi bờ xa cách.
Ngôi nhà sàn đã đi vào sử sách
Lợp ngói âm dương gỗ ván thao lao
Tuy nhà sàn nhưng mái cất không cao
Nên mỗi lúc vào ra phải khom lưng cúi
Trời chiều âm u phủ cơn mưa bụi
Nhưng ánh hào quang sáng rực lòng ta
Ánh hào quang phát ra tự ngôi nhà
Nhà Bác Tôn người đứng đầu một nước
Người Cộng Sản thanh liêm luôn tiên phong đi trước
Suốt cuộc đời lo cho nước cho dân
Gương sáng Bác Tôn như nguồn nước trong ngần.
Cuồn cuộn chảy như Cửu Long quê Bác !
(Nguyễn Trung Chính - Phó CT. CCB P.2)