Kính tặng cán bộ và nhân dân xã Nhật Ninh huyện Tân Trụ, Long An
Về qua đám là tối trời
Đã nghe xao xuyến một thời xa xôi.
60 năm đã qua rồi
Mà trong tôi vẫn bồi hồi chuyện xưa:
Nhớ hoài buổi ấy, đang trưa
Giặc càn lên xóm tuôn mưa đạn thù
Tôi đang sáng mắt như mù
Cố tìm chẳng thấy nơi thu ẩn mình.
Càng thêm lo lắng thương binh
Đang nằm trong xóm đợi mình cứu nguy
***
Như tướng lĩnh – chỉ huy trận đánh
Chị Ba(1) truyền: “Mau lánh mặt đi
Thương binh em chẳng lo chi
Để đó chị tùy nghi di tản.”
***
Tôi lúc ấy, tâm thần bấn loạn
Lạ xóm thôn biết ẩn nơi nào
Cắm đầu cố chạy thật mau
Chẳng nhìn thấy được nơi nào ẩn thân
Tôi bỗng gặp nông dân một bác
Đang ung dung chẻ lạt bên đàng
Ngắm nhìn tôi, dịa dàng bác dạy:
“Giặc còn xa, có thấy mình đâu
Mà phải chạy cắm đầu, quá sợ?
Tuy lời nói giản đơn thế đó
Đã giúp tôi cởi bỏ lo âu.
Tôi hỏi bác: “Trốn đâu hở bac!?
Bác trả lời “Đám lá tối trời
Hãy đến đó tìm nơi lánh mặt.”
***
Nhờ những mảng lá xanh che khuất
Giặc đi rồi – Một khoảnh khắc bình yên!
***
Xuân này tôi trở lại Nhật Ninh
Tìm để tạ ơn những tấm tình
Tiếc quá! Người xưa đều khuất dạng
Còn đây: em, cháu của thôn mình.
***
Giờ đây chiến cuộc đã qua rồi
Chuyện cũ người xưa cũng vắng rồi
Sâu thẳm nặng lòng ơn thuở trước
Nhớ hoài, nhớ lắm Nhật Ninh ơi!
Một cựu chiến binh thời chống Pháp
Bác sĩ Trần Phi Hải
(1) Chị tên là Ba Giác