Tôi ngồi sát cửa kiếng trong phòng hội nghị trên lầu hai, thỉnh thoảng cũng lơ đãng nhìn xuống lòng đường có dòng xe qua lại như mắc cửi. Bỗng tôi không thể không chú ý tới một bà lão, tay cầm túi xách nặng, đang tìm cách qua đường. Đã gần 10 phút rồi mà cụ bà vẫn còn đứng đó, đôi chân nhấp nhỏm trước dòng xe cứ ào ạt xuôi ngược. Lúc này, tôi mong sao có vài chiếc xe chạy chậm lại hoặc dừng hẳn để nhường đường cho bà lão, chỉ một phút thôi, nhưng không, chẳng có ai chịu nhường cả! Có lẽ họ quá tất bật, vội vã bởi nhịp sống đô thị vốn bon chen cuồn cuộn chăng?
Bỗng, tôi căng mắt ra khi nhìn thấy một cô bé quàng khăn đỏ, có lẽ ở độ tuổi cấp 2, đang dắt tay bà cụ qua đường. Tôi thở phào, nhẹ cả người.
Tôi nhìn theo em cho đến khi chiếc khăn quàng đỏ mất hút giữa đường phố đông người.
Lời khuyên:
Quả thật, cuộc sống của chúng ta hết sức bận rộn, nhiều lúc phải cố “đuổi" cho kịp dòng đời. Nhưng có khi chúng ta cũng nên dừng lại một phút, chỉ một phút thôi, để có thể làm được một việc có ý nghĩa lớn lao.
(Sưu tầm)